Trong một câu Kinh Qur’an, Allah kêu gọi các bề tôi của Ngài suy ngẫm về những ngọn núi:
“Và về những ngọn núi – làm thế nào chúng được dựng lên.”
(Surah Al-Ghashiyah: 19)
Câu hỏi mà những người vô thần cần phải trả lời khi suy ngẫm về điều này là:
Liệu những ngọn núi khổng lồ trên Trái đất này có thể chỉ là kết quả của một vài công thức và quy luật vật lý trên giấy không?
Vật liệu ban đầu để hình thành nên tất cả các ngọn núi đó đến từ đâu?
Nếu vũ trụ chỉ là kết quả của sự ngẫu nhiên và hoạt động dựa trên các quy luật vật lý – như lời của những người vô thần – thì lẽ ra vũ trụ phải nhỏ bé hơn rất nhiều, và chắc chắn sẽ không có những ngọn núi vĩ đại như thế này.
Sự hùng vĩ của núi non và sự bao la của vũ trụ tự nó là bằng chứng cho sự tồn tại của Đấng Sáng Tạo.
Nếu thế giới chỉ là kết quả của sự ngẫu nhiên, nó không thể rộng lớn như vậy, và cũng không thể chứa những khối vật chất khổng lồ như các dãy núi.
Cũng giống như một nhà máy – càng lớn và càng hiện đại thì càng cho thấy có một người quản lý mạnh mẽ hơn đứng sau nó. Không thể có một nhà máy vĩ đại, được mở rộng và phát triển, mà lại không có người điều hành; chỉ vì “quy luật làm việc của công nhân” mà nó phát triển một cách tình cờ.
Vậy làm sao người ta có thể gán cho vũ trụ rộng lớn này – với những ngọn núi hùng vĩ – nhãn “ngẫu nhiên”?
Giờ hãy xem xét ý nghĩa khoa học của câu kinh này.
Trong câu, từ “nushibat” (được dựng lên) được sử dụng, cho thấy rằng không có ngọn núi nào được hình thành do gió hoặc tự nhiên mà có.
Tất cả các ngọn núi đều được hình thành do sự chuyển động và va chạm của các tầng địa chất, khiến chúng được “dựng lên” từ lòng đất, đúng như cách Qur’an mô tả.
Hãy chú ý đến câu tiếp theo:
“Và về trái đất – làm thế nào nó được trải rộng.”
(Surah Al-Ghashiyah: 20)
Từ “được trải rộng” trong góc nhìn khoa học ám chỉ sự chuyển động của các tầng địa chất theo hướng ngược nhau sau khi núi được hình thành. Hai hiện tượng khoa học này – dựng núi và trải rộng đất – có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, không hề tách biệt.
Nếu Qur’an chỉ là một cuốn sách tôn giáo không chứa kiến thức khoa học, nó sẽ nói “được tạo ra” hoặc “hình thành”, chứ không sử dụng các thuật ngữ khoa học chính xác như “được dựng lên” và “được trải rộng”.
Điều này chứng tỏ một sự kỳ diệu khoa học mạnh mẽ trong Qur’an.
Hình minh họa dưới đây cho thấy cách một ngọn núi được hình thành: như bạn thấy, sau khi hai tầng của Trái đất va chạm, các ngọn núi được nâng lên từ lòng đất. Sau đó, theo câu kinh tiếp theo, khi núi đã hình thành, đất được “trải rộng” – nghĩa là hai tầng đó di chuyển theo hướng ngược nhau.
Điều này là bằng chứng rõ ràng về phép màu khoa học trong Qur’an.

Để lại một bình luận